Alice ở xứ thần tiên - Chương 12 (HẾT)



Chương 12 - Bằng chứng của Alice




Tôi đây! - Bất ngờ nghe gọi tên mình, Alice giật mình kêu to, quên khuấy rằng hiện giờ cô đã trở thành một người rất to lớn. Trong lúc vội vã nhảy lên, gấu váy của cô choàng lên bàn hội thẩm làm  cho tất cả hội thẩm đoàn ngã chổng ngược: đầu xuống đất, chân lên trời. Nhìn cái cảnh cả đoàn hội thẩm sóng soài trên mặt đất, Alice lại nhớ đến bể cá vang mà cô vô ý làm đổ tuần trước.



-         Ôi, tôi thật lòng xin lỗi! – Alice sững sờ kêu lên  và bắt đầu nhẹ nhàng nhặt từng vị hội thẩm lên khỏi mặt đất vì lúc đó chuyện đánh đổ bể cá đang lướt qua đầu cô và cô chập chờn nghĩ rằng phải lập tức nhặt các vị hội thẩm lên và đưa họ trở lại bàn hội thậm nếu không họ sẽ chết.

-         Phiên tòa không thể tiến hành chừng nào các hổi thẩm viên chưa trở lại chỗ của họ - Nhà vua nghiêm giọng nói và chằm chằm nhìn Alice.

Alice thì quay lại nhìn hội thẩm đoàn và nhận ra trong lúc vội vàng cô đã đặt con thằn lằn Bill chổng ngược, đầu xuống đất và chân lên trời. Con vật nhỏ bé đáng thương đang vẫy vẫy đuôi trông thật ảo não, nó hoàn toàn không cử động được. Alice nhanh nhẹn nhấc nó lên và đặt lại cho đúng. Cô nghĩ: “Mình làm việc này không phải vì con thằn lằn này có tầm quan trọng lớn lao gì mà chỉ vì mình cho rằng trong phiên tòa, ai nấy đều ngồi đầu và chân cùng một chiều như nhau thì sẽ tốt hơn nhiều.”







Ngay sau khi ổn định chỗ ngồi sau cú ngã lộn tùng phèo, bảng viết và bút chì cũng đã được tìm thấy, ban hội thẩm lập tức làm việc hết sức cần mẫn nghĩa là ghi lại những sự cố vừa rồi. Riêng con thằn lằn là chẳng làm gì cả. Dường như nó vẫn chưa hết kinh hoàng, nó ngồi, mồm há hốc, mắt ngó đăm đăm lên trần nhà.



-         Cô biết những gì về chuyện này? – Vua hỏi Alice.

-         Không biết gì cả. – Alice trả lời.

-         Không biết về bất cứ điều gì à? – Vua gặng hỏi.

-         Không một điều gì cả.

-         Điều này vô cùng quan trọng. – Vua quay sang bồi thẩm đoàn. Các vị này vừa định ghi lại lời vua nói thì Thỏ Trắng đột ngột chen vào.

-         Không quan trọng, ý của Đức vua là như thế, tất nhiên là không quan trọng rồi – Thỏ Trắng nói, giọng rất thành kính nhưng mặt mày thì cau có.

-         Không quan trọng. Tất nhiên, ý ta là thế - Vua vội nói. Rồi ông lẩm bẩm: “Quan trọng – Không quan trọng – không quan trọng –quan trọng.” Dường như ông ta đang thử xem từ nào có âm lượng lớn hơn.

Trong hội thẩm đoàn, một số ghi “quan trọng”, một số ghi “không quan trọng”. Alice nhìn thấy điều này rất rõ vì lúc đó cô đang đứng gần họ, nhưng cô nghĩ điều đó chẳng có ý nghĩa gì.



Trong khi đó, Nhà vua thỉnh thoảng lại cắm cúi ghi chép gì đó vào cuốn sổ, bỗng ông ta hô to:



-         Trật tự!


Và ông ta lấy một cuốn sách ra đọc to:


-         Điều thứ bốn hai: Tất cả những ai cao hơn một dặm phải rời khỏi phiên tòa.


Mọi người đổ dồn mắt nhìn Alice.


-         Tôi không cao đến một dặm. – Alice nói.

-         Chính là cô – Vua đáp.

-         Phải đến gần hai dặm ấy chứ. – Hoàng hậu bổ sung.

-         Nhưng dù thế nào chăng nữa tôi cũng sẽ không đi khỏi đây. Hơn nữa, đây không phải là một điều luật có từ trước mà là do ông vừa mới nghĩ ra thôi.

-         Đó là điều luật lâu năm nhất trong cuốn sách này đấy – Vua nói.

-         Thế thì nó phải là điều luật số 1 chứ. – Alice vặn lại

Vua tái mặt vội gấp sách lại rồi quay sang hội thẩm đoàn, ông ta nói giọng vừa nhỏ vừa run :



-         Hãy cân nhắc và luận tội đi.

-         Vẫn còn bằng chứng nữa, thưa Đức vua-  Thỏ trắng vội nhảy lên.

-         Tờ giấy này vừa mới nhặt được.

-         Trong đó có gì ? – Hoàng hậu hỏi.

-         Thần chưa mở nó ra, nhưng hình như đó là một lá thư do một người tù viết và gửi cho ai đó. – Thỏ trắng trình bày.

-         Tất nhiên là như thế rồi, trừ phi nó được viết ra không dành cho ai, nhưng như thế thì không bình thường, ngươi biết điều đó mà. – Vua nói.

-         Lá thư đề ai là người nhận thế. – Một vị hội thẩm hỏi.

-         Lá thư không đề tên người nhận. Mặt ngoài lá thư chẳng ghi gì cả. – Thỏ trắng vừa nói vừa mở tờ giấy ra. - Ồ, hóa ra đây không phải là lá thư mà là một tập thơ.

-         Có phải là nét chữ của người tù không – Một vị hội thẩm hỏi.

-         Không, không phải, đây đúng là sự việc quái dị nhất. – Thỏ trắng đáp (Cả hội thẩm đoàn ngẩn người không hiểu gì hết).

-         Chắc hắn giả mạo chữ viết của ai đó – Vua nói (cả hội thẩm đoàn như bừng tỉnh).

Quan cận thần J Cơ lên tiếng.



-         Thưa bệ hạ, thần không viết những vần thơ đó và chúng cũng không thể chứng minh là thần đã viết. Cuối bài thơ không có chữ kí.

-         Nếu ngươi không ký vào đó thì chỉ làm cho sự việc tồi tệ hơn thôi. Hăn là ngươi đang có mưu đồ gì đó, nếu không ngươi đã ký tên như một con người trung thực – Vua phán.




Mọi người vỗ tay tán thưởng. Lần đầu iên trong ngày hôm đó, Nhà vua nói ra được những lời thực sự thông minh.



-         Điều này chứng tỏ hắn có tội. – Hoàng hậu nói.

-         Điều này chẳng chứng minh được gì cả - Alice nói – Vì sao ư, vì thậm chí ngài cũng còn chưa biết những vần thơ đó nói gì !

-         Thế thì hãy đọc bài thơ lên – Vua ra lệnh

Thỏ trắng đeo kính lên và nói :



-         Thưa bệ hạ, phải bắt đầu từ đâu ạ ?

-         Bắt đầu từ đầu và tiếp tục cho đến hết bài rồi dừng lại. Vua nghiêm nghị ra lệnh.

Và đây là bài thơ Thỏ Trắng đọc :

“Họ mách rằng ngươi đã ở cạnh nàng,

Và nàng nói về ta những lời tốt đẹp
Chỉ duy nhất một điều nàng chê ta kém
Đó là ta không thể bơi.

Hắn nhắn nhe rằng ta không đi
(Chúng ta biết đó sẽ là sự thật)
Nhưng nếu nàng cứ nhất tâm thúc ép
Thì cái gì đây, ngươi phải trở thành?

Ta cho nàng một, họ cho hán hai,
Ngươi cho chúng ta ba hay nhiều hơn thế nữa
Thế là chúng đều bỏ hắn chạy về với nhà ngươi
Dù trước đây chúng đều thuộc về ta.

Nếu ta hoặc nàng có dịp tham gia
Thì hắn sẽ tin ngươi và thả họ ra.

Ta cho rằng ngươi đã ở bên
(Trước cả khi nàng điên tiết lên như thế)
Nhưng trở ngại đã len vào giữa hắn
Với chúng ta và nó đứng chắn ngang.

Chớ để hắn biết cô nàng yêu thích chúng
Vì đó là điều bí mật
Chỉ ta và ngươi biết mà thôi
Không thể lộ cho người khác thấy.”

-    Chúng ta vừa được nghe những chi tiết quan trọng nhất trong bằng chứng. Bây giờ hãy để hội thẩm đoàn…

Vua vừa nói vừa xoa hai tay vào nhau, htỏa mãn và chưa kịp nói tiếp thì Alice đã cướp lời (sau khi trở nên to lớn thì trong vài phút, Alice chẳng sợ gì mà không ngắt lời vua).

-    Nếu có ai giải nghĩa được bài thơ này thì tôi sẽ cho anh ta sáu penny. Tôi cho rằng bài thơ này chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cả đoàn hội thẩm lại cắm cúi viết “Cô ấy không tin là bài thơ này có một ý nghĩa nào cả”, nhưng không một ai trong đoàn có ý định giải nghĩa bài thơ đó.

-    Nếu bài thơ chẳng có ý nghĩa gì cả thì điều đó đã cứu thế giới này khỏi những rắc rối, cô biết đấy, bởi vì như thế chúng ta sẽ không cần phải cố công tìm kiếm một cái gì đó, mà ta cũng chẳng biết nó là cái gì – Vua trải tờ giấy lên đầu gối nhìn vào đó bằng một bên mắt – À, mà cuối cùng thì, hình như ta đã nhận ra một số ý nghĩa trong bài thơ này đấy. Cái câu “Ta không thể bơi”, ờ, ngươi không thể bơi đúng không? – Vua quay sang hỏi J Cơ.

J Cơ buồn bã lắc đầu:

-    Trông thần có giống người biết bơi không? (Tất nhiên là anh ta không thể bơi vì cả người anh ta đều là bìa cứng.)

-    Thôi được, cứ tạm thế đã – Vua nói và tiếp tục lẩm nhậm đọc câu thơ tiếp theo: “Chúng ta biết đó sẽ là sự thật” Đây đúng là hội thẩm đoàn, tất nhiên rồi. “Ta cho nàng một, họ cho hắn hai.” Tại sao ư, chắc hẳn đó là những gì hắn đã làm với những chiếc bánh nhân trái cây, các ngươi biết rồi đấy.

-    Nhưng câu tiếp theo là: “thế là chúng đều bỏ hắn chạy về với nhà ngươi” là sao? – Alice hỏi.

-    Là sao ư? Kìa chúng kia rồi – Vua reo lên đắc thắng chỉ tay vào đĩa bánh nhân trái cây đặt trên bàn – Còn gì rõ ràng hơn thế nữa? Vậy thì chúng ta lại tiếp tục nhé, cái câu “Trước cả khi nàng điên tiết lên như thế.” Này, ái Hậu, nàng thì chẳng bao giờ điên tiết lên như thế, ta nghĩ vậy có đúng không?

-    Không bao giờ - Hoàng hậu cáu kỉnh ném lọ mực vào con thằn lằn. (Bill tội nghiệp, sau khi phát hiện dùng ngón tay viết lên bảng chẳng để lại dấu viết gì, đã ngồi yên không viết lách gì nữa. Nhưng bây giờ anh ta lại đang viết lấy viết để bằng thứ mực đang chảy ròng ròng trên mặt, đó chính là mực mà Hoàng hậu đã ném vào anh ta.)

-    Vậy thì những từ này không phải để chỉ nàng rồi. – Vua mỉm cười nhìn khắp phòng xử án, nhưng cả phòng chỉ im lặng như thóc. Vua tự ái lẩm bẩm: “Đây chỉ là trò chơi chữ thôi.” Thế là tất cả đều cười.

-    Hội thẩm đoàn hãy cân nhắc bản phán quyết đi – Vua ra lệnh. Hôm đó, ông ta đã nói câu này đến hai mươi lần.

-    Không, không được. Phải kết án trước, phán quyết sau – Hoàng hậu gào lên.

- Thật là vớ vẩn và vô lý! – Alice nói to – Ai lại đi kết án trước bao giờ!

- Câm miệng! – Hoàng hậu đỏ mặt tía tai quát.

- Tôi không câm đấy! – Alice quát lại.

- Chặt đầu nó đi! – Hoàng hậu lấy hết sức hét lớn nhưng không một ai nhúc nhích.

- Ai thèm để ý đến các người chứ? Các người chẳng qua chỉ là một bộ bài mà thôi! – Alice nói (Lúc này cô đã cao lớn đúng bằng kích thước thật của mình).



Alice vừa dứt lời thì cả bộ bài đều bay lên không trung rồi đổ ập xuống người cô. Alice hét lên một tiếng nhỏ, nửa khiếp sợ nửa tức giận, cô cố gắng gạt các quân bài ra khỏi người và bỗng nhiên cô thấy mình nằm trên bờ ruộng, đầu gối lên vạt áo của chị cô. Chị cô đang nhẹ nhàng gạt những chiếc là từ trên cây rơi xuống mặt cô.

- Dậy thôi, Alice yêu quý! – Chị cô gọi – Em đã ngủ một giấc dài đấy!

- Ồ, em đã mơ một giấc mơ kỳ lạ! – Alice nói rồi kể lại cho chị nghe tất cả những gì cô nhớ được trong giấc mơ. Đó chính là cuộc phiêu lưu kỳ lạ của Alice mà các bạn vừa đọc đấy. Alice kể xong, chị cô hôn cô và nói:

- Đúng là một giấc mơ kỳ lạ, em yêu quý, nhưng giờ phải chạy nhanh về nhà để uống trà thôi kẻo muộn mất.

Alice vâng lời đứng dậy và vừa chạy về nhà vừa ngẫm nghĩ về giấc mơ của mình, một giấc mơ kỳ diệu.

Chị cô vẫn ngồi yên, ngả đầu lên cánh tay , vừa ngắm hoàng hôn vừa nghĩ tới cô em Alice bé nhỏ và toàn bộ giấc mơ kỳ lạ của cô bé. Thế rồi chị cô cũng bắt đầu mơ mơ màng màng. Và đây là giấc mơ của chị Alice.

Đầu tiên, cô mơ thấy mình chính là bé Alice và đôi bàn tay bé nhỏ lại một lần nữa ôm lấy đầu gối cô, đôi mắt sáng đầy vẻ háo hức đang nhìn vào mắt cô. Cô có thể nghe được giọng nói của bản thân và nhìn thấy đầu mình đang lắc lư một cách kì lạ để giữ cho làn tóc vẫn ở sau lưng chứ không rối tung lên nhiều lúc đâm cả vào mắt cô như mọi khi. Trong khi đó, cô vẫn lắng nghe hoặc có cảm giác đang lắng nghe sự sống đang ngập tràn khắp không gian quanh cô với sự xuất hiện của những con vật kỳ lạ trong giấc mơ của cô em gái nhỏ Alice.

Đám cỏ dưới chân cô xào xạo khi Thỏ Trắng hớt hải chạy qua – Chuột hoảng sợ đang bì bõm lội nước ở cái ao cạnh đó – Cô cũng nghe thấy âm thanh lách cách của những chiếc tách uống trà chạm vào nhau khi Thỏ Rừng và các bạn đang cùng ăn bữa tiệc không bao giờ kết thúc và cả giọng nói the thé chói tai của bà hoàng hậu ra lệnh hành quyết những vị khách khốn khổ. – Lại cả lợn con đang nằm trên đầu gối nữ Công tước và hắt hơi liên tục trong tiếng vỡ của bát đĩa cốc chén quanh nó – Rồi cả tiếng kêu thét inh ỏi của con Sư tử đàu chim, tiếng ghít-ghít khi con thằn lằn gại bút chì lên tấm bảng đá và cả âm thanh như nghẹn lại của những con chuột lang bị trấn áp. Tất cả đang tràn ngập không gian cùng với tiếng nức nở từ xa vọng lại của Giả Ba Ba khốn khổ.

Vì thế cô cứ ngồi lại trên bờ ruộng, hai mắt khéo hờ và mơ màng thấy mình đang ở xứ sở diệu kỳ. Cô biết rằng chỉ cần cô mở mắt ra là tất cả những hình ảnh đó sẽ lập tức biến thành thực tại tẻ ngắt. Ngọn cỏ chỉ xào xạc khi gió thổi và trong ao chỉ có những cây sậy đang nhẹ đưa trong làn nước róc rách chảy. – tiếng cốc chạm nhau sẽ biến thành tiếng chuông gọi cừu vềl tiếng gào thét chói tai của Hoàng hậu cũng biến thành tiếng cậu bé chăn cừu. Rồi tiếng hắt hơi của đứa bé, tiếng kêu thét của Sư tử đầu chim và tất cả những âm thanh kỳ dị khác sẽ biến thành tiếng hò hét hỗn loạn trong cái trang trại náo nhiệt phía xa (cô biết rõ điều đó). - Ở đó, tiếng rống của đàn gia súc sẽ thay thế tiếng nức nở não nề của Giả Ba Ba.

Cuối cùng, trong trí tưởng tượng của mình, cô đã vẽ ra hình ảnh Alice bé bỏng chính là cô. Và rồi thời gian qua đi, Alice bé bỏng trong cô sẽ trở thành một phụ nữ. Liệu trong suốt quảng đời sau đó, cô có còn giữ được tâm hồn thuần khiết tràn đầy yêu thương của tuổi ấu thơ, liêu jcô có thể khiến cho bọn trẻ vây quanh cô, ngước đôi mắt trong sáng và háo hức nghe cô kể những câu chuyện thần tiên, thậm chí cả giấc mơ về xứ sở diệu kỳ của ngày xưa và liệu cô có thể cảm nhận được những nỗi buồn vẩn vơ, dại khờ, những niềm vui nho nhỏ giản đơn của bọn trẻ hay không, để vẫn luôn nhớ tới thời thơ ấu của chính mình và những ngày hè ngập tràn hạnh phúc.

HẾT

Leave reply

Back to Top