Fanfiction: Người thừa kế nhà Rainsworth

Pandora Hearts fanfiction - Người thừa kế nhà Rainsworth


Đọc online bằng hình ảnh trên tạp chí Pandora Hearts tại đây

Name: Heir to Rainsworth
Author: Gommyommy @livejournal, Permission
Translator: Noise
Chỉnh sửa: Fabula Nova Crystallis
Summary: Sharon Rainsworth cố gắng tìm một người đàn ông giúp cô sinh một đứa con để nối dõi dòng họ Rainsworth. Hài hước.
Rating: T
Pairing: một chút BreakxSharon
Độ dài: Oneshot - hoàn thành
Thể loại: Hài hước
Lời tác giả: beta'd by Total_alias.


Sharon bước ra khỏi phòng đọc sách của bà ngoại cô, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bất chợt khẽ thở dài. "Ngoại nói đúng." Cô nghĩ. Mình là người duy nhất có thể sinh cháu nối dõi cho nhà Rainsworth.



Cô khẽ chậm rãi nở một nụ cười khi mường tượng mình đang âu yếm một sinh linh nhỏ bé. Rồi lướt nhanh qua hành lang phòng mình, tưởng tượng bên cạnh mình là một đứa bé kháu khỉnh luôn trưng diện những bộ đồ dễ thương nhất. "Một ai đó có thể chơi cùng... một ai đó mình có thể dạy bảo... Mình sẽ giống như chị gái của nó vậy!" - bất chợt cô dừng lại, sắc mặt tái mét. "Trừ việc mình sẽ không phải là chị nó, mà là... mẹ của nó! Và làm mẹ có nghĩa là phải... s-sinh con! Và trước đó c-còn phải... mang thai nữa!" Cô từ từ nhìn xuống cơ thể nhỏ bé non nớt của mình và tưởng tượng ra cái bụng sẽ phình to như thế nào nếu nó phải chứa một đứa trẻ, rồi đưa một tay lên che miệng, run rẩy chụm đầu gối lại.

Bỗng nhiên một cánh cửa phòng bật mở và Xerxes Break bước ra.

"Ojou-sama," anh nói, khẽ gật đầu. "Tôi phải ra ngoài một chút, nhưng chắc không quá giờ trà chiều đâu." Anh cười gian xảo, miệng thì ngoác rộng đến tận mang tai.

Sharon khẽ thở dài và nở một nụ cười ấm áp:

"Anh về sớm nhé."

Cô nhìn theo bóng Break khi anh dạo bước đến cuối hành lang, chiếc áo jacket màu trắng phấp phới đằng sau anh. Đôi mắt Sharon dừng lại ở phần da trần bên trên giày của anh. Rồi cô từ từ ngắm nhìn say mê những đường cong của đôi bờ vai khi cái bóng ấy khuất dần, đôi môi cô khẽ hé mở.

Sharon trở về phòng và lấy nhật ký ra. Đó là một cuốn nhật ký bọc bằng da mỏng có vải lót, cuốn sổ mà cô luôn cẩn thận chỉ viết vào đó bằng mực đen kẻo không người ta sẽ nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ thích vẽ bậy vào Nhật ký bằng những chiếc bút màu sặc sỡ. Cuốn nhật ký cũng là một minh chứng rõ ràng nhất cho sự nữ tính của Sharon, trong đó cô đã cẩn thận đánh dấu ngày bắt đầu của "thời gian đó" mỗi tháng bằng các biểu tượng bí mật, nên dù cuốn nhật ký có rơi vào tay một kẻ tò mò nào đó hắn cũng sẽ không thể hiểu được nó là gì. Cô nhận thấy gần đây chu kỳ của cô thường kéo dài tận chín ngày, điều đó có nghĩa là, theo như kinh nghiệm gia truyền của nhà Rainsworth thì, thời gian phù hợp để sinh con của cô sắp tới.

Cô gập cuốn sổ lại rồi nhét nó vào ngăn kéo tủ đầu giường, rồi đến bên cửa sổ phòng và lặng lẽ nhìn ra ngoài. Đó là một ngày trời nắng, và bên dưới khuôn viên, cô có thể nhìn rõ Reim và Break đang ngồi trên băng ghế nói chuyện vui vẻ, trong khi dưới một bóng cây gần đó, Oz và Gilbert đang ngồi bên nhau. Nhiều giả thiết khác nhau bắt đầu xuất hiện trong đầu Sharon...

"Tôi đã mời cả Reim tới uống trà cùng chúng ta rồi," Break vừa nói vừa rót trà cho Sharon khi họ đang thưởng thức giờ trà chiều.

"Nhưng cậu ta bận giải quyết công chuyện cho ngài Barma."

"Thỉnh thoảng em cũng nhớ những ngày ấy lắm," Sharon nói, nhấp một ngụm trà.

"Khi Reim sống với chúng ta ở đây, tại nhà Rainsworth ấy."

"Cũng lâu lắm rồi nhỉ?" Break liếc nhìn cái khay đựng bánh ngọt.

Sharon đặt tách trà xuống rồi nhìn gã tóc trắng: "Anh có thấy mình đang già đi không, Break?"

"Ế?" Break nuốt vội miếng bánh rồi liếm cái nĩa.

"Ý em là - anh có cảm thấy mình đang già đi không, mặc dù vẫn chịu ảnh hưởng của giao ước hợp lệ ấy?"

Break cầm nĩa lên rồi găm thẳng vào miếng bánh sô-cô-la quả mâm xôi và rồi nó chui tọt vào cổ họng anh một cách ngon lành.

"Ojou-sama, em quan tâm tới suy nghĩ của tôi làm gì chứ." Break liếm môi rồi đưa đầu ngón tay lên quệt nhẹ đi vết kem còn dính ở mép. "Em có chuyện gì phiền muộn sao?"

"Chỉ là, thời gian thì cứ trôi, mà em..." Sharon dừng lại và nhấp một ngụm trà, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng. "Em... là người duy nhất có thể sinh một đứa con nối dõi cho dòng họ Rainsworth."

Break liếm vết kem trên đầu ngón tay một hồi, lâu hơn bình thường. Anh nhìn thẳng vào mắt Sharon với một vẻ mặt nghiêm nghị: "Sao em lại nói điều này với tôi?"

"À..." Sharon nhìn Break rồi nở một nụ cười ấm áp và nồng hậu nhất có thể: "Em đã hi vọng... rằng anh có thể giúp em... sinh một đứa con."

"Ế!" Break trợn tròn mắt. "Một tên thuộc hạ như tôi..." Anh lẩm bẩm rồi cầm chiếc đĩa đựng bánh lên, cố giấu khuôn mặt mình bằng nó.

"Em đã nghĩ về nó, và..." Sharon lúng túng ghì chặt cái khăn ăn. "Em thật sự muốn người đó sẽ là anh." Cô cố ý để một chiếc giày rơi khỏi chân mình và cố gắng duỗi chân ra để tìm đến chân Break ở phía dưới mặt bàn. Còn Break thì cứ giữ cái đĩa ở trước mặt mình một hồi lâu, khiến Sharon không thể biết được anh đang thấy thế nào. Cô bắt đầu cười khúc khích một cách ngượng ngùng và cọ nhẹ chân mình vào chân Break.

Sau khi đẩy ghế của mình vào chỗ cũ và đặt cái đĩa đựng bánh lên bàn, Break lấy khăn ăn chùi miệng rồi nhìn hồi lâu vào khuôn mặt đang tràn đầy hi vọng của Sharon. Rồi bất chợt cười phá lên, lăn lộn rồi quỳ trên sàn, miệng vẫn cười nắc nẻ không ngớt.

Sharon tức giận vứt bộp cái khăn ăn xuống mặt bàn, đẩy ghế ra rồi tiến đến chỗ Break rồi đập anh bằng quạt giấy túi bụi.

"Anh ác thật đó!" Sharon la lớn, vẫn chưa chịu dừng tay.

Break vẫn tiếp tục cười khúc khích không ngớt mặc dù máu chảy ròng ròng trên trán.

"Thật không công bằng," Sharon than thở, rưng rưng nước mắt.

"Ojou-sama," Break đáp, siết chặt cổ tay Sharon để cô không thể tiếp tục đánh anh rồi ngồi dậy. "Một quý tộc hạng nhất như em sao có thể môn đăng hộ đối với-"

"Em biết anh chỉ là một thuộc hạ.", Sharon sụt sịt, ngồi thụp xuống ngã vào lòng Break. "Nhưng em không muốn ra lệnh cho anh ở bên cạnh em... em muốn chính anh muốn ở bên cạnh em!" Sharon dài giọng, gục đầu vào ngực Break nức nở.

"Tôi muốn gì không quan trọng," Break dịu dàng đáp, đưa tay vuốt tóc Sharon. "Tôi có một mục đích mà nhất định phải đạt được, tôi sống chỉ vì điều đó mà thôi, nhưng nó... chẳng liên quan gì đến việc... lập gia đình cả. Vì vậy, xin thứ lỗi cho tôi đã làm em thất vọng, Ojou-sama." Sharon cầm lấy chiếc khăn tay của Break lau nước mắt trong khi vẫn nấc lên.

Break cười gian xảo. "Em đã nghĩ đến việc thử hỏi Reim-san chưa?"

Tối hôm đó, Sharon ghé thăm dinh thự nhà Barma, cùng với Break. Anh đồng ý ngồi chờ Sharon ở xe ngựa cho đến khi cô trở ra.

"Cơn gió nào đã đưa quý cô đến thăm tôi mà không phải là ai khác vậy?" - Reim hỏi, thay ấm trà trên bàn bằng ấm mới. "Tôi đoán, chắc người muốn bàn công chuyện của Pandora?"

Sharon cười khúc khích.

"Thực ra thì, tôi đến gặp anh vì chuyện riêng, không liên quan đến công việc." Sharon nhấp một ngụm trà rồi nhìn người bạn thời thơ ấu của mình một cách say đắm.

"Ý-Ý người là..." Reim hơi đỏ mặt một chút rồi đưa tay chỉnh lại kính mắt. "Ừm... cũng lâu rồi chúng ta chưa đến thăm nhau nhỉ." Reim run run đưa tách trà lên miệng. "Người muốn ôn lại kỷ niệm xưa sao?"

"Thực ra thì, tôi thích cùng bàn luận về tương lai của chúng ta hơn." Sharon đáp, đưa tay ra nắm lấy một tay của Reim.

"Thế-cá-như-nà..." Reim rụt ngay tay lại, vội vàng đặt tách trà xuống đĩa kêu đến cách một cái. "Ý người là sao, Sharon-sama?"

"Anh thấy đấy," Sharon đáp, nhẹ nhàng đặt hai tay gần dưới vạt váy, "nhà Rainsworth cần một người con nối dõi, và tôi là người duy nhất có thể thực hiện trọng trách này... và thêm vào đó, đương nhiên rồi, bất cứ ai cũng được, miễn là họ muốn giúp tôi."

"G-Giúp người?" Reim thở gấp, trợn tròn mắt. "Vì chúa, làm sao có thể,... à... không có gì." Anh bỏ cặp kính ra rồi bắt đầu lau lấy lau để bằng một cái khăn tay.

"Tôi cũng chưa từng làm chuyện đó bao giờ," Sharon thì thầm một cách ngọt ngào, "nhưng theo những gì tôi biết thì..."

"Kh-Khoan, từ từ đã, thưa Sharon-sama... làm ơn!" Reim đeo lại kính và nhìn thẳng vào mắt Sharon. "Cái ý nghĩ nhờ cậy tôi việc này là hoàn toàn sai lầm và ngốc nghếch. Tôi chỉ là một tên hầu cận không hơn không kém, k-không xứng để gi-giúp sinh con nối dõi cho một dòng họ công tước đâu."

Sharon cau mày rồi siết chặt chiếc khăn trải bàn. Nước mắt cô chỉ chực trào ra.

"Xin người đừng tức giận, Sharon-sama, không phải là tôi không thấy người h-hấp-hấp-...à..." Reim liếc nhìn và cảm thấy có tiếng động ở gần cửa tủ. Anh đứng lên và đi về phía bên kia căn phòng, mở tung cánh cửa tủ để lộ ra Xerxes Break - đang cố trốn dưới mấy chiếc áo choàng.

"Hô hô!" Break cười phá lên. "Cậu nên giặt mấy cái áo jacket này thường xuyên hơn đi chứ, mấy con bọ-kẹo-mút đẻ trứng đầy trongggg nàyyyy nèèèèèè!"

"Xerxes Break!" Reim cáu kỉnh khi nhìn thấy - ít nhất là bốn chiếc kẹo mút ăn dở đang bám vào lưng đồng phục Pandora của anh. Trong lúc đang định chộp lấy cánh tay Break và lôi hắn ra khỏi tủ quần áo thì gã tóc trắng đã nhanh nhẹn nhảy xuống sàn nhà, đi vài bước, cuối cùng nhảy lên chiếc bàn mà Reim và Sharon vừa mới uống trà ngồi.

"Tui á, chỉ đơn giản là muốn chắc chắn rằng cậu không làm tổn thương cảm xúc của ojou-sama mà thôi." Break nói, đưa chiếc bánh kem của Reim vào miệng.

"Các người đâu có quan tâm tới cảm xúc của tôi chứ!" Sharon bỗng đứng dậy òa khóc, "Hôm nay hai người đều từ chối tôi một lúc. Thật bẽ mặt... bị chính hai người bạn thân nhất làm cho thất vọng!" Nước mắt lưng tròng, cô lao vội vào phòng tắm.

Break và Reim quay sang nhìn nhau.

"Rốt cuộc là anh đang âm mưu chuyện gì thế, Xerx?" Reim lẩm bẩm, nhìn về phía gã tóc trắng với một ánh mắt nghi ngờ.

"Ế, sao cậu lại nghĩ là tui âm mưu chuyện gì đó chớ?" Break rút cái khăn lau kính của người kia ra rồi lau miệng bằng nó.

"Lúc nào mà anh chẳng âm mưu chuyện gì đó." - Reim cau mày.

"Buộc tội vô cớ thía?" Break bĩu môi, rồi cao giọng "Thật là không công bằng..."

"ĐỪNG CÓ CHỌC QUÊ TÔI!"phía cửa ra vào, Sharon thét lớn đồng thời phi "quạt giấy thần chưởng" đập thẳng vào đầu Break không thương tiếc. Anh chỉ cười rồi lấy khăn tay của Reim chấm chấm máu chảy trên trán. Còn anh chàng bốn mắt tội nghiệp kia thì lúng túng tháo cặp kính ra, cúi đầu xuống và làm động tác cọ mạnh tay vào sống mũi mình.

Sharon bước tới, tay chống hông, đứng đối diện hai kẻ đáng ghét kia:

"Tôi phải làm sao đây?" Cô nói lớn. "Nếu nhà Rainsworth mà không có người nối dõi, tất cả sẽ là lỗi của tôi!"

"Thôi nào, ojou-sama," Break thì thầm, "Rainsworth đâu phải là nhà công tước duy nhất đứng trên bờ vực 'tuyệt chủng' đâu. Lão già ngu ngốc Barma đó cũng chưa có sinh con mà, và cả nhà Nightray nữa, bị liên lụy vụ headhunter như vậy..."

Phải, nhà Nightray. Tên Gilbert điển trai đó...

Trên đường về, qua cánh cửa sổ của cỗ xe ngựa, cô thiếu nữ ấy hầu như chỉ ngồi im lặng. Từ lúc họ bắt đầu lên xe ngựa, đây đã là cái kẹo mút thứ mười sáu của Break - anh bắt đầu chậm rãi liếm chúng thay vì nhai chúng rồi vứt que ra sàn xe.

"Thật thú vị, càng ăn nhiều thì," Break nói, nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo mút màu tím. "việc bóc vỏ càng trở nên dễ hơn, rồi thử hết cái này đến cái khác,... cho đến khi ta cảm thấy việc ăn chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa... mặc dù vậy, chúng vẫn chẳng thể làm ta thỏa mãn. Có lẽ, ta chỉ nên ăn một cái, và không nên giỡn với cả đám còn lại."

Sharon đang quá mải miết với những suy nghĩ trong đầu để có thể bắt kịp lời nói của Break. Cô chỉ thở dài rồi nhìn ra cửa sổ.

Break nhướn người lên và hơi nghiêng đầu sang một bên. "Tôi nghĩ em nhất định sẽ không đón chào bà ngoại với một vẻ mặt đáng sợ như vậy đâu, nhỉ?"

"Break..." Cô đáp, rồi nhìn xuống chân. "Em nghĩ anh và Reim-san đã đúng. Em nên đặt vấn đề với những người có cùng địa vị xã hội như mình." Rồi cô cười rạng rỡ. "Ngày mai em sẽ bắt đầu."

Sáng hôm sau, Sharon mời Gilbert tới dùng trà.

"Break đâu?" Gilbert nói, bỏ chiếc mũ đen xuống.

"Tôi không biết Break đang ở đâu nữa," Sharon dịu dàng nói, "nhưng chỉ gặp anh thì đối với tôi đã là rất vui rồi, Gilbert-sama!"

Gilbert bỗng thấy hơi khó xử, điều đó không thể qua mặt được Sharon.

"Tôi không mời anh tới để bàn công chuyện của Pandora, nếu anh nghĩ vậy." Sharon đặt tách trà xuống đĩa. "Xin hãy ngồi xuống." Cô rót trà cho anh.

"Oz và Alice đang ở ngoài vườn thượng uyển," Gilbert nói "Tôi không chắc là cô có muốn họ tới hay không?"

"Bình thường thì tôi sẽ rất vui khi đón tiếp họ, nhưng hôm nay tôi muốn được nói chuyện riêng với anh." Sharon nói, với một ánh mắt trìu mến và đỏ mặt. "Anh đã bao giờ nghĩ đến chuyện làm cha chưa, Gilbert-sama?"

"Ý-ý cô là sao?" Gilbert lắp bắp, đảo mắt ra ngoài cửa.

"Trời ạ, chắc mình nên nói thẳng ra luôn thì hơn." Cô hơi nhướn người ra và định cầm lấy tay Gilbert nhưng lại nghĩ tốt hơn hết là không nên. "Tôi rất muốn hai dòng họ chúng ta có thể nhập lại làm một và, ừm, sinh một đứa con của chúng ta, Gilbert-sama."

Hai má Gilbert đỏ lựng lên và anh chàng tội nghiệp chỉ biết nhìn tới nhìn lui xung quanh, mong nhìn thấy Break đang trốn ở một góc nào đó.

"Chắc-Chắc cô đang đùa phải không? Sao tôi có thể... ờ..."

"Đừng nghĩ việc này giống như phản bội nhà Nightray, Gilbert-sama. Xin hãy nghĩ rằng chúng ta làm việc này là để mang lại những điều tốt đẹp cho cả hai nhà!" Sharon vừa chớp chớp mắt vừa chụm tay lại.

"Thực ra, t-tôi...à..." Gilbert lẩm bẩm và nhìn xuống chân bàn.

"Đối với anh tôi không hấp dẫn sao?"

"T-Tôi...à..." anh vẫn tiếp tục nhìn ngó khắp nơi và mong rằng Break sẽ nhảy ra từ đâu đó và giải thoát mình khỏi tình huống khó xử này. Bị Break củ hành chắc chắn là dễ hơn việc phải đối mặt với chuyện này rồi, Gilbert nghĩ.

Sharon cắn đôi môi đang không ngừng run rẩy của mình và cố giấu mặt qua đôi bàn tay.

"Chẳng lẽ tôi thực sự xấu xí như vậy sao?" cô sụt sịt. "Hay tại vì cơ thể này, Gilbert-sama? Có phải anh không thích tôi vì... vì tôi có ngoại hình của một bé gái?"

Gilbert trợn tròn mắt và thò tay vào túi quần lấy ra một điếu xì gà, vội vàng đưa nó lên miệng rồi hút một hơi dài.

"Nè, Gil..." có tiếng Oz gọi ngoài cửa, theo sau là Alice.

Dường như chỉ chờ có vậy, Gilbert thở phào nhẹ nhõm.

Oz tiếp lời, "Tôi không nghĩ là cậu được phép hút thuốc trong dinh thự đâu."

Gilbert đi về phía cửa sổ và mở toang nó ra, nhẹ nhàng ngồi lên bậu cửa sổ, anh thở dài, đưa đôi mắt về một nơi nào đó xa xăm.

"Sharon-chan, có chuyện gì vậy?" Oz hỏi, vẻ mặt lo lắng.

"Oz-sama!" Cô òa khóc, vừa lau nước mắt bằng khăn tay vừa tiếp: "Em phải sinh con nối dõi nhà Rainsworth nhưng em không tìm được người nào muốn giúp mình cả!"

Oz nhìn Sharon - nước mắt lưng tròng một hồi, rồi đảo mắt từ trên xuống dưới một lần.

"Anh không nghe lần đấy chứ," cậu nói, đẩy một chiếc ghế lại gần cô. "Em cần có một đứa con, và một người đàn ông giúp em mang thai?"

Sharon gật đầu.

"Sao lại cần đàn ông cho chuyện đó hả?" Alice xen vào.

"Alice..." Oz mỉm cười và gãi gãi đầu. "Cậu cần một người đàn ông để... à... nói đơn giản thì là, đàn ông và phụ nữ có những điểm khác nhau, và cậu cần phải có cả hai loại điểm đó thì mới sinh em bé được."

Alice nhìn cả Oz và Sharon, sau đó lại nhìn sang Gilbert - lúc này vẫn đang hút thuốc bên bậu cửa sổ, rồi quay lại Oz.

"Thế cậu không giúp được à, Oz?" cô nói. "Cậu cũng là đàn ông còn gì?"

Gilbert quay phắt lại nhanh đến nỗi anh suýt mất thăng bằng và ngã từ trên bậu cửa sổ xuống.

"À, thì..." Oz đỏ mặt. Cậu lại nhìn sang Gilbert đang cau có và mỉm cười láu cá. "Được thôi! Anh sẽ rất vui khi được giúp em, Sharon-chan!"

Gilbert nghiến răng và quay mặt đi chỗ khác.

"Thế, cậu ấy phải làm gì?" Alice hỏi, tay chống hông.

"Alice-chan," Sharon dịu dàng, "điều này em chưa đủ lớn để hiểu rõ đâu." Rồi cô quay sang Oz. "Nếu anh đã sẵn sàng để giúp em tối nay, xin hãy đến phòng em sau bữa tối khoảng một giờ."

"Anh hiểu rồi." Oz gật đầu, không quên ném cho Gil một cái cười ranh mãnh.

Chiều hôm đó, Sharon cảm thấy lòng bối rối khó tả. Cô lo lắng nên làm sao để thực hiện chuyện đó, đặc biệt là từ trước đến nay cô chưa làm bao giờ. Trong đầu Sharon hiện giờ tràn đầy những câu hỏi "Sẽ ra sao nếu...", cô mải suy nghĩ tới nỗi khi giật mình tỉnh lại thì đã thấy mình đang dạo bước trong vườn hồng rồi.

"Sẽ ra sao nếu mình không biết cách nào để làm việc đó cho đúng? Sẽ ra sao nếu nó không vừa đây? Nếu đau quá thì sao?"

Lạc bước trong cả đống câu hỏi, Sharon không hề nhận ra Oscar Vessalius đứng trước mặt cô.

"Quý cô Sharon!" Oscar mỉm cười lên tiếng.

"Ồ!" Sharon giật thót, lấy tay ôm lấy ngực mình. "Chúc ngài một ngày tốt lành, Oscar-sama."

"Ta đã rất mong được nói chuyện riêng với cháu. Đây chẳng phải là một thời điểm quá thích hợp sao?" Oscar hít một hơi thuốc dài.

"Có vẻ là vậy ạ." Sharon cụp mắt xuống. "Người có muốn đi dạo cùng cháu không?"

"Ta rất muốn ấy chứ." Oscar vứt điếu thuốc xuống sàn rồi dùng chân dập tắt nó khi hai người họ bắt đầu đi dạo qua con đường bao quanh bởi những khóm hoa hồng nhung thơm ngát. "Ta nghe nói, quý cô Sharon, rằng cháu hi vọng sẽ được thằng cháu nghịch ngợm của ta giúp đỡ sinh một đứa con nối dõi. Phải vậy không?"

"Vâng, thưa Oscar-sama, tuy nhiên ----"

"Tuy nhiên, có một vấn đề nhỏ là hai đứa chưa thành hôn."

"À, cháu hi vọng rằng ---"

"Rằng Oz và cháu muốn xin phép bà ngoại để được thành hôn?"

"Ơ..." Sharon thấy hơi khó xử, rồi cô mỉm cường ngại ngùng. "À... vâng, cháu nghĩ đó cũng là một ý kiến hay. Mặc dù... Oz và cháu chưa bàn tới việc thành hôn, chỉ là... bọn cháu chỉ nghĩ về việc...à..." Sharon đỏ mặt.

Oscar phá lên cười nghiêng ngả. "À, đúng là tuổi trẻ bồng bột." Ông lắc đầu rồi hít một hơi từ điếu xì gà. "Cháu vẫn chưa đến tuổi mà, quý cô Sharon." Ông nhướn người về phía trước và nhìn thẳng vào mắt Sharon. "Vì thế, cho đến khi đó, hãy cứ đính hôn với thằng cháu của ta thôi, rồi sau buổi lễ trưởng thành của cháu, chúng ta có thể tổ chức đám cưới cho hai đứa, hửm?"

Sharon cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng bừng một cách khó tả.

Oscar tiếp lời, "Giới quý tộc sẽ được đón nhận một buổi dạ tiệc thật lớn đây... đám cưới của không những một... mà là hai người thừa kế của hai dòng tộc công tước! Cháu có nghĩ vậy không? Buổi tiệc chắc sẽ tuyệt vời lắm..."

"Vâng," Sharon thì thầm. "Cháu ngượng đến nỗi hoàn toàn quên mất việc quan trọng đó... là phải thành hôn." "Mặc dù mình không hề muốn thành hôn với Oz-sama," cô nghĩ. "Mình muốn cả đời này sẽ sống với người mà mình yêu thương, chứ không đơn giản chỉ là 'quý' thôi."

Bỗng Sharon nghe thấy tiếng sột soạt từ trong một khóm hoa và cả tiếng kéo cắt. Cô đưa mắt về hướng đó và nhìn thấy đỉnh đầu của người có mái tóc bạch kim.

Cô chỉ cố ngăn nước mắt trào ra.

Tôi hôm ấy, đúng giờ đã hẹn, Oz xuất hiện ở trước cửa phòng Sharon, y phục chỉnh tề, cậu còn cầm một bó hoa hồng nhung đỏ thắm. Sharon mở cửa phòng, hai người họ chào nhau, rồi Oz bước vào trong và đóng cửa lại. Vài giây sau, Alice và Gilbert chạy đến trước cửa và áp tai mình lên đó, cố gắng hi vọng sẽ thám thính được điều gì đó.

"Cám ơn anh vì bó hoa, Oz-sama." Sharon thưởng thức mùi hương của chúng rồi để chúng lên bàn. "Xin hãy đợi một chút, em sẽ lấy bình cắm hoa..." Khi Sharon đã ra khỏi phòng qua cửa phụ, Oz nhìn quanh phòng ngủ, và loạng choạng đi qua đi lại. Khăn trải giường đã được gấp lại sẵn, Oz bỗng rùng mình và thở hắt ra. Sharon quay lại, trên tay cô là một bình hoa được rót đầy nước. Cô cắm hoa vào bình, bỗng một mảnh giấy trắng được giấu trong những bông hoa rơi ra. Sharon mở nó ra và nhìn thấy chữ viết tay của Break. Cô biết đó là chữ viết của anh, giống như cách mà cô biết người đã viết ra nó vậy - rất rõ. Mảnh giấy viết, "Đừng làm việc này vì ai đó. Hãy làm vì chính mình." Sharon nhìn sang Oz, khó xử.

"À, bó hoa đó thực ra là Break đưa cho anh đấy." Oz thừa nhận. "Anh ấy bảo anh tặng chúng cho em."

"Em hiểu rồi." Cô chớp mắt khi đặt mẩu giấy xuống mặt bàn. "Xin hãy ngồi xuống, Oz-sama."

Oz nhìn ra phía giường, nhưng Sharon bước tới chỗ ghế sofa đôi, cả hai người họ ngồi cạnh nhau, bồn chồn.

"Chiếc váy rất đẹp, Sharon-chan." Oz nói, mỉm cười ngại ngùng.

"Cám ơn anh." Vẻ mặt Sharon bỗng trở nên nghiêm túc. "Có lẽ anh đã biết điều này rồi, nhưng... gia đình hai bên muốn chúng ta nên thành hôn trước khi, ừm,..."

"Anh biết." Oz vắt một chân lên và cúi xuống ôm lấy nó. "Đó thực sự là vấn đề lớn, nhỉ?"

"Vâng,... Em xin lỗi, Oz-sama, nhưng em cảm thấy rằng mình chỉ nên thành hôn với... v-và ở bên cạnh... một người... một người mà em thực sự yêu thương hơn bất cứ ai trên thế giới này. Và..." Sharon cụp mắt xuống.

"Không sao." Oz cầm lấy tay Sharon. "Anh hiểu mà."

"Thật không?" Sharon nhìn Oz với đôi mắt cảm kích.

"Ừm, ý anh là... Anh cũng có một người anh yêu thương hơn bất cứ ai." Oz mỉm cười.

"Ai vậy?" Sharon nhướn người lên, rạng rỡ như một cô học sinh ngây thơ đang hi vọng được biết bí mật của ai đó.

Bên ngoài hành lang, Gilbert và Alice chỉ nghe được tiếng xì xào của cuộc nói chuyện từ ngoài cửa. Rồi Sharon khẽ hét lên một tiếng, Gilbert và Alice quay sang nhìn nhau.

Alice cau mày: "Cậu ấy làm gì cô ấy vậy?"

Mặt mày Gilbert tái mét không còn một giọt máu, rồi bỗng nhiên đỏ lựng lên. Anh đưa cả hai tay lên mặt khi Sharon bắt đầu giả vờ thở hổn hển. Một lúc sau, Gilbert nghe thấy tiếng bước chân đến gần cửa ra vào, anh vội nắm lấy tay Alice và kéo cô chạy thật nhanh về cuối hành lang, trốn ở đó và tiếp tục theo dõi. Cửa mở và Oz bước ra.

"...Trêu Gil vui thật đó," Oz cười khúc khích.

"Anh và Break thật giống nhau," Sharon mỉm cười. "Chắc cũng vì thế nên em thích anh, Oz. Cám ơn anh rất nhiều vì đã hiểu và cảm thông cho em. Anh thật tốt."

Sau khi họ tạm biệt nhau, Sharon đóng cửa và Oz dạo bước một mình trên hành lang vắng tanh. Một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt Oz và cậu đưa những ngón tay lên sục sạo trong mái tóc.

"À. Chuyện là thế đấy." Oz lẩm bẩm một mình và dạo bước xuống hành lang.

"Break!" Oz gọi khi cậu vừa đặt chân vào phòng khách. "Gil và Alice đâu rồi?"

"Hửm?" Break rời mắt khỏi bản báo cáo anh đang cầm trên tay. "À, Oz-kun, cậu đã tặng hoa cho Ojou-sama chưa?"

"Ừ."

Break nhìn cậu ranh mãnh. "Cô ấy có ấn tượng khi bỗng dưng cậu lại trở nên chu đáo như thế không?"

"Ha. Cám ơn anh vì đã giúp đỡ tôi nhá, Break. Tôi cảm kích lắm đó." Oz bước đến và ngồi cạnh Break trên chiếc ghế sofa đôi. "Nhưng tôi thấy cô ấy ấn tượng với mẩu giấy anh giấu trong bó hoa hơn đấy. Thật lòng mà nói, tôi nghĩ người cô ấy muốn là anh."

Break thở dài và đặt xấp giấy xuống. "Rõ ràng là chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra."

"Tại sao không?"

Break quăng bút mực của mình vào cốc cà phê và dựa người vào ghế. "Sharon muốn người đó phải là "hiệp sĩ cưỡi bạch mã" như những anh hùng trong mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà cô ấy thích. Cô ấy không muốn đối mặt với hiện tại... Tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hơn thế," bỗng nhiên Break đổi giọng, như đang thì thầm "cô ấy xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn tôi."

"Anh đánh giá quá thấp cô ấy rồi, Break. Cô ấy đã đủ trưởng thành và có thể đối mặt với hiện thực tốt hơn anh nghĩ nhiều đấy." Oz quay sang Break và vắt một chân lên. "Và tôi cũng nghĩ là anh đánh giá bản thân quá thấp đấy. Mặc dù anh đúng là một tên 'sadist' lập dị với một con búp bê cũng lập dị không kém trên vai, nhưng, tận sâu thẳm trong tâm hồn, anh là một người tốt. Chắc vậy."

"Hế," Break lẩm bẩm, nhìn đểu: "Cậu đúng là... chẳng dễ thương gì cả."

Sáng hôm sau, Sharon nhìn vào tờ giấy một lần nữa. "Đừng làm việc này vì ai đó. Hãy làm vì chính mình." Rồi rời khỏi phòng và dừng chân tại phòng đọc sách của bà ngoại cô.

"Vào đi, cháu yêu." nữ công tước đáp khi nghe tiếng cháu mình ở ngoài cửa. "Hôm nay cháu khỏe không?"

"Cháu rất khỏe, thưa ngoại. Cám ơn người đã quan tâm." Sharon cúi đầu xuống và siết chặt vạt váy. "Chỉ là... cháu muốn nói chuyện với người về một việc."

"Cháu cứ nói đi," nữ công tước đáp, đặt cây bút xuống mặt bàn.

"Người thấy đấy," Sharon tiếp lời. "Cháu muốn mình có ích hơn cho gia đình và cháu biết nếu mình có thể sinh một đứa con nối dõi thì sẽ giúp được rất nhiều, nhưng cháu thật sự vẫn chưa sẵn sàng để... ý cháu muốn nói là... à..." Cô hơi đỏ mặt một chút và siết chặt vạt váy của mình hơn. "Cháu hơi ngượng khi nói về chuyện đó."

"Sharon, cháu yêu," bà ngoại cô dịu dàng nói. "Cháu đã có được bài học của mình rồi, phải không?"

"Vâng, thưa ngoại."

"Ta vui lắm." Sheryl cầm một bức thư - từ Rufus Barma - và tiện tay ném nó vào lò sưởi. "Một trong những bài học quan trọng nhất một quý cô phải học là không bao giờ được phép trao tình yêu của mình cho bất cứ người đàn ông nào đó. Cháu còn muốn nói gì nữa không?"

"Không ạ, thưa ngoại." Sharon thở phào nhẹ nhõm. "Cám ơn ngoại. Cám ơn ngoại rất nhiều." Cô mỉm cười và khẽ cúi chào tạm biệt bà ngoại mình - một người phụ nữ đầy bản lĩnh và bước ra ngoài, tiến gần hơn tới việc hoàn thành định mệnh của mình.

Hết.

Leave reply

Back to Top